Ta
chỉ có thể nhận biết Thiên Chúa trong sự thật và sự sống. Trong thực
tế, ta có tin vào vị Thiên Chúa ấy không? Qua hành vi thái độ của mình,
ta thường trình bày hình ảnh một Thiên Chúa đáng sợ, chẳng ăn nhập gì
với người Cha yêu thương và công bình mà Chúa Giêsu đã giúp ta khám phá
qua đời sống của Ngài. Thực ra, khi ta không thực sự biết được Chúa
Giêsu, thì làm sao ta biết được Chúa Cha? “Philip, đã bao lâu rồi anh
sống với Thầy, thế mà anh chẳng biết Thầy sao?”. Tốt hơn là đừng bảo
rằng ta là môn đệ Đức Kitô, nếu ta tiếp tục trình bày một hí họa về Đấng
đã tự xác định rằng mình là Con Thiên Chúa, là Đường, là Sự Thật và là
Sự Sống.
Mục
tiêu đầu tiên của ta là biết sống như một con người. Thiên Chúa làm
người để ta sống như một con người. Vấn đề không phải là sống tốt hơn
hay xấu hơn, nhưng là sống đúng thực chất của mình. Dù ta tốt hay ta
xấu, thì Thiên Chúa là Cha vẫn yêu thương ta như vậy: Người chỉ yêu cầu
ta trung thực, nghĩa là đừng để Người thất vọng vì đã đặt kỳ vọng nơi
chúng ta.
Chúa
Giêsu biết đi sâu vào lòng người và nhìn thấy điều thiện bên trong họ.
Đấy là điều đầu tiên mà ta cần học hỏi nơi Ngài: học cách nhìn thấy mỗi
người đúng với bản chất của họ nơi thâm sâu, mà không dừng lại ở lớp vỏ
bên ngoài: học yêu thương vô điều kiện. Tình yêu được trao ban khi cái tha và cái ngã
mất đi tầm quan trọng mà chỉ còn có tình yêu thôi. Do đó, khi tình yêu
hồn nhiên và tự phát là động cơ cho hành động, bạn không còn cảm thấy
nhu cầu phải vênh vang và ‘tay trái bạn không biết điều tay phải làm’.
Bạn trao ban tình yêu đích thực khi bạn không ý thức rằng mình đang yêu.
Bạn không để ý đến tình yêu vì yêu thương là cho không. Đấy là loại
tình yêu được nêu lên trong ngày phán xét cuối cùng, theo tường thuật
của thánh Matthêu: “Lạy Chúa, có bao giờ chúng con cho Chúa ăn, cho Chúa
uống và cho Chúa mặc đâu?”
Khi
bạn vênh vang vì đã làm việc thiện, đã thực hiện một cái gì đó hơi
ngoại lệ, tình yêu không còn là tình yêu mà trở thành cái vỏ bên ngoài.
Tính háo danh đã thay chỗ tình yêu và làm nảy sinh lòng kiêu ngạo. Trong
tình yêu, chỉ có những hành động đúng đắn mà không hề buộc ai quan tâm.
Tình yêu tinh tuyền không thể làm gì khác hơn là yêu thương và lời đáp
trả đối với tình yêu thì lúc nào cũng là yêu thương.
Muốn
hạnh phúc, bạn không cần phải làm gì cả, không cần phải tìm kiếm gì cả,
nhưng chỉ cần xóa đi những suy nghĩ sai lầm và những ảo tưởng ngăn cản
không cho bạn nhìn thấy sự thật . Nếu bạn thức giấc và giữ mình thức
tỉnh, bạn có thể phát hiện những sự phong phú và những cơ may mà mỗi
ngày bạn được trao tặng, nhận ra chúng và gọi đúng tên chúng. Bạn là
hạnh phúc và tình yêu, nhưng bạn không màng đến vì bạn đang ngủ say. Bạn
cố gắng đạt được hạnh phúc bằng các phương tiện mà xã hội đã dạy bạn.
Nếu điều gì trở nên khó khăn hay khó chịu, bạn bỏ chạy. Do đó, bạn trốn
trong tiếng ồn, trong việc tiêu thụ, trong ảo tưởng và trong khốn cùng
của mình, để rồi sau đó những thứ đó làm cho bạn xấu hổ. Chúng ta đã bị
lập trình để cảm thấy hạnh phúc hay bất hạnh tùy theo cái nút mà người
ta bấm, nút khen hay nút chê. Đấy là điều làm cho bạn chới với và lắc lư
từ thái cực này sang thái cực khác mà không bao giờ tìm được thế quân
bình.
Những
người ngủ say và bị lập trình là những kẻ mà xã hội kiểm soát dễ dàng
nhất. Bạn phải thức giấc nếu không muốn trở nên một đơn vị trong lô
người ấy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.